Trong
bài giảng Thánh Lễ an táng Đức cố Giáo hoàng Biển Đức XVI, Đức Thánh Cha
Phanxicô bắt đầu bằng những lời cuối cùng của Chúa Giêsu trên thập giá:
"Lạy Cha, con xin phó thác linh hồn con trong tay Cha". Và suy tư của
ngài tập trung vào hình ảnh Chúa Kitô, cũng như toàn bộ cuộc đời của Ratzinger
đã tập trung vào Chúa Kitô, cho đến hơi thở cuối cùng.
Bài giảng Đức Thánh Cha
Lễ An táng Đức cố Giáo hoàng Biển Đức XVI
Ngày 5 tháng 1 năm 2023
“Lạy
Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha” (Lc 23:46). Đó là những lời cuối
cùng Chúa đã nói trên Thánh giá. Có thể nói, lời thì thào cuối cùng của Người
đã tóm tắt toàn bộ cuộc đời của Người: một sự trao phó liên lỉ trong tay Cha.
Bàn tay tha thứ và cảm thương, chữa lành và thương xót, bàn tay xức dầu và chúc
lành, đã thúc đẩy Người cũng trao nộp chính mình vào tay anh em mình. Chúa, mở
lòng đón nhận những câu chuyện Người gặp trên đường, đã để mình uốn nắn theo
thánh ý Thiên Chúa khi gánh lấy mọi hệ quả và khó khăn của Tin Mừng đến độ cho
thấy đôi tay của mình bị thương tích vì yêu: “Hãy nhìn xem tay Thầy”, Người đã
nói như thế với Tôma (Ga 20,24), và Người cũng nói điều đó với mỗi người chúng
ta. Đôi bàn tay thương tích giang rộng và không ngừng trao ban, để chúng ta
nhận biết tình yêu Thiên Chúa dành cho chúng ta và tin vào tình yêu đó (x. 1 Ga
4,16).
“Lạy
Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha”. Đây là lời mời gọi và chương
trình sống mà Người âm thầm khơi dậy nơi chúng ta. Giống như người thợ gốm (x.
Is 29,16), Người muốn uốn nắn trái tim của mục tử, cho đến khi họ có được những
tâm tình như chính Chúa Giê-su Ki-tô (x. Pl 2,5). Sự hiến dâng với lòng
biết ơn trong việc phục vụ Chúa và Dân Ngài phát sinh từ việc đón nhận
một món quà hoàn toàn nhưng không: “Con thuộc về Ta… con thuộc về họ”, Chúa thì
thầm; “con đang ở dưới sự bảo vệ của bàn tay Ta, dưới sự bảo vệ của trái tim
Ta. Hãy ở lại trong bàn tay của Ta và trao cho Ta bàn tay của con”. Đây là sự
hạ mình và gần gũi của Thiên Chúa, Đấng sẵn sàng đặt mình vào bàn tay mỏng dòn
của các môn đệ để nuôi dưỡng Dân Người và nói với họ: Anh em hãy cầm lấy mà ăn,
hãy cầm lấy mà uống, này là Mình Thầy hiến dâng vì anh em (x. Lc 22,19).
Sự
dâng hiến trong tâm tình kinh nguyện, được hình thành và tinh luyện cách âm thầm
giữa trăm chiều thử thách mà người mục tử phải đối diện (x. 1 Pr 1,6-7) và lời
mời gọi tín thác để chăm sóc đoàn chiên (x. Ga 21,17). Giống như Thầy, người
mục tử mang trên vai mình sức nặng của việc chuyển cầu và sự hao mòn của việc
xức dầu cho dân của Người, nhất là ở những nơi mà lòng tốt phải đấu tranh để
vượt thắng và những nơi phẩm giá của anh chị em chúng ta bị đe dọa (x. Dt 5:
7-9). Trong việc chuyển cầu này, Chúa âm thầm ban cho tinh thần nhu mì giúp
hiểu biết, chào đón, hy vọng và mạo hiểm vượt lên trên những hiểu lầm có thể
xảy ra. Đây là nguồn gốc của những hoa trái vô hình và không thể hiểu, phát
sinh từ việc biết mình đã đặt niềm tin vào ai (x. 2Tim 1:12). Một sự tin tưởng
cầu nguyện và tôn thờ, có khả năng giải thích các hành động của người mục tử và
làm cho trái tim và các quyết định của ngài tương hợp với những thời khắc của
Thiên Chúa (x. Ga 21,18): “Chăn dắt đoàn chiên có nghĩa là yêu thương, và yêu
thương cũng có nghĩa là sẵn sàng chịu đau khổ. Yêu thương có nghĩa là: trao ban
cho đoàn chiên sự tốt lành đích thực, là lương thực về chân lý của Thiên Chúa,
lương thực về Lời Chúa, lương thực về sự hiện diện của Người.”
Sự
dâng hiến được nâng đỡ bởi sự an ủi của Chúa Thánh Thần, Đấng luôn
đi trước ngài trong sứ vụ: bằng sự cố gắng hết mình để thông truyền vẻ đẹp và
niềm vui của Tin Mừng (x. Tông huấn Gaudete et exsultate, 57), bằng
chứng tá phong nhiêu của những người, như Mẹ Maria, ở lại dưới chân Thánh giá
bằng nhiều cách khác nhau, ở lại trong sự bình an đau đớn nhưng mạnh mẽ đó, mà
không phẫn nộ cũng không quỵ luỵ; và trong niềm hy vọng gan lì nhưng kiên nhẫn
rằng Chúa sẽ thực hiện lời hứa của Người, như Người đã hứa với tổ phụ chúng ta
và với con cháu Người đến muôn đời (x. Lc 1,54-55).
Chúng
ta cũng vậy, được gắn chặt với những lời cuối cùng của Chúa và với chứng tá
đánh dấu cuộc đời của Người, chúng ta muốn, với tư cách là một cộng đoàn Giáo
hội, theo chân Người và phó thác người anh em của chúng ta trong vòng tay Chúa
Cha. Ước gì bàn tay thương xót của ngài cầm lấy ngọn đèn cháy sáng bằng dầu Tin
Mừng mà ngài đã gieo rắc và làm chứng trong suốt cuộc đời mình (x. Mt 25,6-7).
Thánh
Grêgôriô Cả, ở cuối Quy tắc Mục vụ, đã thúc giục một người bạn giúp
ngài việc đồng hành thiêng liêng này: “Giữa những giông tố của cuộc đời, xin
cho tôi được an ủi khi tin rằng bạn sẽ giữ tôi trên bàn cầu nguyện của bạn, và
nếu gánh nặng lỗi lầm của tôi quật ngã và làm nhục tôi, bạn sẽ giúp tôi bằng
công đức của bạn để nâng tôi dậy”. Vị mục tử ý thức rằng ngài không thể gánh
vác một mình điều mà thực tế là ngài không bao giờ có thể gánh vác một mình, và
do đó, ngài biết phó thác cho lời cầu nguyện và sự chăm sóc những người được ủy
thác cho ngài. Chính Dân trung thành của Thiên Chúa, quy tụ cùng nhau, đồng
hành và phó dâng sự sống của người đã từng là mục tử của họ. Giống như những
phụ nữ bên ngôi mộ trong Tin Mừng, chúng ta ở đây với dầu thơm của lòng biết ơn
và dầu hy vọng để một lần nữa bày tỏ với ngài về một tình yêu không hề mất;
rằng chúng ta muốn làm điều này với cùng sự xức dầu, sự khôn ngoan, dịu dàng và
tận tụy mà ngài đã trao ban cho chúng ta trong nhiều năm qua. Chúng ta muốn
cùng nhau thưa: “Lạy Cha, chúng con xin phó thác linh hồn của ngài trong tay
Cha”.
Thưa
Đức Biển Đức, người bạn trung thành của Chàng Rể, ước gì niềm vui của ngài được
trọn vẹn khi nghe tiếng của Chàng Rể, bây giờ và mãi mãi!