Bài mới

Vào lúc 6h00 ngày 25/07/2024, tại Đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp Sài Gòn, cha Giuse Đỗ Đình Tư – Phó Giám tỉnh Tỉnh dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam – đã cử cử hành thánh lễ an táng cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R. Cùng đồng tế với cha Phó Giám tỉnh có quý cha trong Hội đồng Tỉnh, quý cha, quý thầy trong dòng cùng đông đảo quý nam nữ tu sĩ và cộng đoàn dân Chúa trong và ngoài giáo xứ.

Lễ an táng thầy Giuse Lê Nguyễn - tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế - 25/07/2024
Lễ an táng thầy Giuse Lê Nguyễn - tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế - 25/07/2024

Trong phần chia sẻ Lời Chúa, cha Giuse Nguyễn Ngọc Bích – Giám đốc Học viện thánh Anphongsô – nhấn mạnh đến ơn gọi sống đời thánh hiến của các tu sĩ nói chung và của thầy Giuse nói riêng. Ơn gọi của mỗi người không phát xuất từ nơi con người, nhưng phát xuất từ Thiên Chúa, và ơn gọi của thầy Giuse cũng như thế! “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em. Thiên Chúa đã kêu gọi thầy Giuse để thầy có cơ hội ứng đáp lại lời mời gọi theo sát Chúa Giêsu trong ơn gọi dòng Chúa Cứu Thế. Mặc dù thời gian sống trong tư cách là tu sĩ thừa sai dòng Chúa Cứu Thế của thầy Giuse khá ngắn ngủi (chỉ vỏn vẹn 20 ngày sống lời khấn dòng) nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, thầy Giuse đã mang lấy cảm thức thuộc về, như lời thầy xác quyết trong Tập viện. Thầy muốn sống và dấn thân trọn vẹn cho sứ vụ loan báo Tin Mừng cho người nghèo theo tinh thần và đặc sủng của cha thánh Anphongsô. Giờ đây, thầy đã thuộc trọn về Thiên Chúa.

Lễ an táng thầy Giuse Lê Nguyễn - tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế - 25/07/2024

Sau Thánh lễ an táng, quý cha, quý thầy, quý thân nhân, bạn hữu đã tiễn thầy đến nơi hỏa táng. Cha Phaolô Nguyễn Văn Công – Phó Giám đốc Học viện thánh Anphongsô đã cử hành nghi thức cuối cùng này cho thầy.

Lễ an táng thầy Giuse Lê Nguyễn - tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế - 25/07/2024
Lễ an táng thầy Giuse Lê Nguyễn - tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế - 25/07/2024
Lễ an táng thầy Giuse Lê Nguyễn - tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế - 25/07/2024

Xin hiệp ý cầu nguyện cho thầy Giuse!

Truyền thông Học viện thánh Anphongsô

 

Vào lúc 15h00, 22/07/2024, cha Đaminh – Giám Tỉnh Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam – đã cử hành nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R. Cùng đồng tế với cha Giám Tỉnh có cha Giuse Hồ Đắc Tâm – Cố Vấn Tỉnh dòng, quý cha thuộc cộng đoàn DCCT Mang Yang, quý cha ở vùng lân cận, cha Giuse Quách Minh Đức – thư ký Học viện thánh Anphongsô, quý thầy Học viện và đông đảo bà con giáo dân. Xin thêm lời cầu nguyện cho thầy Giuse!

Một số hình ảnh:

Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.
Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.
Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.
Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.
Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.
Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.
Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.

Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.
Nghi thức Tẩn liệm và Thánh lễ cầu nguyện cho thầy Giuse Lê Nguyễn, C.Ss.R.

Ban Truyền thông Học viện thánh Anphongsô

THIÊN CHÚA Ở CÙNG

Giuse Lê Nguyễn (X)

“Đức Kitô đã chết vì chúng ta, ngay khi chúng ta còn là những người tội lỗi, đó là bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta” (Rm 5,8).

Bước đi trong cuộc đời này, được “nhấn chìm”, được “nung nấu” trong lề thói của thế gian. Có lẽ, đời bạn và đời tôi đều bị “chảy” trong những khuôn mẫu mà thế gian quy hướng, để rồi trong những phút buông lơi đời mình trong khoảng không vô định, trong những lần nổi trôi trên biển đời, ta nhận ra cuộc đời mình chẳng có gì ngoài sự hổ lốn, lộn xộn như đống ve chai đổ bể bị người ta vứt bỏ nơi góc sân vườn.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời dìm mình trong thế gian, tôi cứ mải luẩn quẩn giữa biển đời với những thứ chóng qua chỉ để kiếm tìm một thứ mang tên hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của thế gian chỉ như giấc mộng vàng, dễ dàng trôi tuột, tan biến tựa áng mây và thứ còn lại trong tôi là một mớ đổ bể, lộn xộn, hổ lốn. Thế nhưng, chính trong cái sự lộn xộn, đổ bể ấy, có một Đấng đã tự nguyện đi vào cuộc đời tôi, đụng chạm đến tôi, ôm lấy tôi và ở cùng tôi mọi ngày cho đến tận thế.

Để nhận ra điều này, để gặp gỡ một Đấng đang ở cùng tôi và để kinh nghiệm đích thân sự đụng chạm của Đấng ấy nơi cuộc đời tôi thì không phải một ngày hay hai ngày, một tháng hay hai tháng là tôi có thể “vỡ ra” được, nhưng đó là cả một hành trình thanh luyện, cởi bỏ con người cũ của tôi, hầu tôi mặc lấy con người mới được tạo dựng theo hình ảnh Đức Kitô chịu đóng đinh và sống lại từ cõi chết (x. HP 41).

Nhìn lại thời gian quý giá trong Tập viện, tôi khám phá ra chính nơi đây tôi được Thiên Chúa tách riêng ra khỏi sự huyên náo, xô bồ của thế gian để ở với Chúa trong sự cô tịch và để gắn kết mật thiết, đối thoại thân tình với Người trong đời sống cầu nguyện. Cũng chính nơi đây, tôi kinh nghiệm được sự trống rỗng, hư vô trong tôi giờ đây đã được đổ đầy hương thơm dịu ngọt của Chúa. Được ở với Chúa và trong tương quan nghĩa thiết với Chúa, được Thần Khí Chúa soi sáng, dẫn đường, nơi Tập viện này tôi đã gặp gỡ được nguồn hạnh phúc đích thực và vĩnh hằng của đời tôi ấy là chính Chúa, là chính Đức Kitô Nhập Thể, Chết, Sống lại. Người đang hiện hữu với tôi và trong tôi.

Trong năm Tập viện, tôi có cơ hội được nhìn lại cuộc đời mình, được khám phá lại những hành trình mà tôi đã đi qua và được “đào lại” những điều cũ kĩ của quá khứ mà tôi đã chôn sâu trong nấm mồ lòng mình. Gọi là cơ hội, vì ngang qua từng biến cố, từng giai đoạn khác nhau của cuộc đời, tôi thấy được tình yêu khôn dò khôn thấu mà Chúa đã dành cho tôi trong kế hoạch từ ngàn đời của Người. Tuy nhiên, để trở về khám phá lại con người thật của mình trong quá khứ, để “lôi lên” những vết thương mà tôi đã chôn kín trong lòng, quả thật chưa bao giờ là điều dễ dàng, nhẹ nhàng với tôi và có lẽ với mỗi người chúng ta. Bởi vì, con người là thụ tạo xác đất vật hèn, yếu đuối và bất toàn nên khi đối diện với những thực tại không như ta mong ước hay khi đối diện với những tổn thương, mất mát quá lớn, ta thường chọn cách trốn chạy và chôn đi những điều làm ta tổn thương, để rồi ta tự an ủi, đánh lừa mình bằng sự bình an không có thật.

Trong suốt năm Tập viện, được dìm mình trong đời sống cầu nguyện, được soi mình dưới ánh sáng Lời Chúa, mỗi ngày được “diện đối diện”, “mặt giáp mặt” với Chúa, tôi nhận ra những thứ mà trước kia tôi chạy trốn, lẩn tránh thì giờ đây đang vây bủa lấy tôi, những thứ mà trước kia tôi xây đắp lên mình để che giấu sự yếu đuối mục nát trong tôi thì giờ đây bị rớt xuống và những thứ mà trước kia tôi chôn sâu trong nấm mồ lòng mình giờ đây bị trồi lên. Quả thật, “không có loài thọ tạo nào mà không hiện rõ trước Lời Chúa, nhưng tất cả đều trần trụi và phơi bày trước mặt Đấng có quyền đòi chúng ta trả lẽ” (Dt 4,13). Khi đối diện với một Thiên Chúa bé nhỏ, đơn sơ, rạng rỡ nơi máng cỏ; khi đối diện với một Thiên Chúa thân mình bầm dập đầy những vết tích trên thập giá và khi đối diện với một Thiên Chúa nghiền nát mình, bẻ mình ra cho tôi nơi bàn thờ, tôi thấy mọi thứ trong ngoài tôi trở nên vỡ vụn và tôi thấy mình trần trụi, nghèo hèn, yếu đuối và bất toàn trước một Thiên Chúa nhân hậu và giàu lòng xót thương.

Một năm được ở lại trong tình thương của Chúa, cùng với sự soi sáng của Lời và ngang qua việc đồng hành thiêng liêng với cha Tập sư, tôi đã trải qua hết cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác. Có những lúc bước đi trong đêm tối, tôi trở nên nghi ngờ chính tôi, chính Chúa và con đường tôi đang đi. Có những đêm tôi thầm trách Chúa, đổ lỗi cho Chúa về cuộc đời của tôi “Tại sao tôi đã không chết ngay trong lòng mẹ để mẹ tôi nên nấm mồ chôn tôi, và lòng bà cưu mang tôi mãi mãi? Tôi đã lọt lòng mẹ để làm chi? Phải chăng chỉ để thấy toàn gian khổ, buồn sầu, và thấy cuộc đời qua đi trong tủi hổ?” (Gr 20,17-18). Thế nhưng đêm tối nào rồi cũng lụi tàn để nhường chỗ cho hừng đông xuất hiện. Dù lâu hay mau, sớm hay muộn thì hừng đông chắc chắn sẽ xuất hiện và ánh quang ngày mới sẽ chiếu soi xua tan đi bóng đêm u tối lạnh lẽo. Điều cần thiết là phải can đảm đối diện với đêm tối trong sự tin tưởng, phó thác, cậy trông hoàn toàn vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Kinh nghiệm được điều này, tôi dần mở lòng ra với Chúa, đập bỏ nỗi nghi nan về Chúa, về con người của tôi và về con đường mà Chúa mời gọi tôi bước theo.

Sống trong tâm tình biết ơn, phó thác, cậy trông, tin tưởng hoàn toàn vào Chúa, tôi nhận ra một Đức Kitô hằng sống luôn ở trong tôi, ở với tôi và Người không bao giờ bỏ rơi tôi. Dù tôi có xa lạc đến đâu thì Người vẫn luôn ở đó, kêu gọi tôi, chờ mong tôi trở về với Người để Người ôm lấy, vác tôi trên vai của Người vì danh Người là Tình Yêu. Một tình yêu nhưng không; một tình yêu sẵn sàng chết cho người mình yêu; một tình yêu, yêu cho đến cùng tận.

Kinh nghiệm được tình yêu vô bờ bến mà Thiên Chúa dành cho tôi trong suốt những năm qua, giờ đây, tôi muốn dùng cuộc đời của tôi để bước theo chân Chúa Cứu Thế trong Dòng Chúa Cứu Thế hầu loan báo Tin Mừng cho người nghèo khó. Dù biết nẻo đường đi vào cuộc phiêu lưu trong tình yêu với Thiên Chúa sẽ lắm chông gai, thử thách, đau khổ nhưng tôi luôn tin rằng ơn của Chúa đủ cho tôi, vì sức mạnh của Chúa được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối của tôi (x. 2Cr 12,9). Hơn nữa, đời sống cộng đoàn huynh đệ cũng giúp tôi vững vàng tiến bước. Qua một năm Tập viện, bằng những giờ chia sẻ chân thành, cầu nguyện, học tập và làm việc chung, qua chính việc kết hợp mật thiết với Chúa Kitô tôi cũng cảm nhận được sự hiệp thông chặt chẽ hơn với anh em mình. Từ đó, tôi nhận ra mỗi người là một chi thể trong thân mình thừa sai Dòng Chúa Cứu Thế được quy tụ lại theo nhiều cách khác nhau để thi hành sứ mạng của Chúa Kitô Cứu Thế. Sau tất cả, tôi tin rằng dù tôi ở trong hoàn cảnh nào, tình trạng nào thì Chúa vẫn ở với tôi, trong tôi, trong anh em tôi và trong chính những người mà tôi phục vụ vì Người là Đấng Emmanuel.

Trích nội san "ĐÁP TRẢ TÌNH YÊU"

của lớp NICOLAS CHARNETSKY niên khóa 2023 - 2024

Tôi gặp em vào một buổi sáng sớm ngày 29/8/2015, khi hai đứa cùng vào tìm hiểu ơn gọi Dòng Chúa Cứu Thế. Hôm đó, linh mục Paul K’Nhoang – Giám đốc dự tu Sài Gòn, gặp gỡ và sắp xếp cho hai anh khác đưa chúng tôi qua nhà dự tu ngoại trú Clemente ở Gò Vấp. Anh Minh Phong chở Nguyễn, còn anh Khánh Như chở tôi. Đó chính là ấn tượng đầu tiên của tôi với em, Giuse Lê Nguyễn, chàng thanh niên có vóc dáng nhỏ bé, hoạt bát.

Những ngày tháng sau đó tại nhà Clemente có lẽ là khoảng thời gian đáng nhớ nhất đời dự tu, khi được gặp gỡ, chung sống, cùng cầu nguyện và làm việc với các anh em khắp miền tổ quốc, đang khao khát trở nên những thừa sai DCCT.

Có những bữa ăn huynh đệ đong đầy tiếng cười, những chuyến đi đầy ắp tình thương và các kỷ niệm đẹp không sao kể hết. Em là một con người đơn sơ, vui tính, lúc nào cũng cười vui. Tuy nhỏ nhưng “có võ” (gốc Bình Định mà), lắm tài lẻ và khéo tay, nấu ăn siêu giỏi. Những anh em thế hệ đầu của nhà Clemente rất gắn bó với nhau, thương nhau như ruột thịt. Đến giờ tuy mỗi người mỗi ơn gọi, nhưng vẫn thường gặp gỡ và chia sẻ thân tình.

Năm 2017, tôi có cơ hội đi thực tế mục vụ hè ở giáo xứ Châu Khê, nơi Cha Paul. Văn Công C.Ss.R. làm chánh xứ và Bă Cao coi sóc nhà Nội Trú Anphongsô. Nơi đây tôi có dịp ghé thăm gia đình em, chia sẻ thân tình, Ba Mẹ em xem tôi như con cái trong nhà, quý mến lạ thường. Thế là thân lại càng thân thiết.

Nhưng không phải là không có những sóng gió! Đặc biệt là năm làm tốt nghiệp đại học. Không ít lần tôi và em lao đao, trăn trở về ơn gọi, về tương lai, có khi áp lực mà bật khóc. Nhưng không bao giờ em muốn bỏ cuộc. Em chia sẻ, chưa bao giờ em có ý định tìm hiểu Dòng khác, em yêu mến nhà Dòng, yêu truyền thống và tinh thần thừa sai của tu sĩ DCCT, muốn thuộc về nhà Dòng và … không đi đâu cả! anh không về thì em không về, hai anh em quyết tâm cùng tuyên khấn trong Dòng, ý Chúa thế nào thì mình không biết rõ, nhưng phần mình, mình không bỏ cuộc! Thế rồi biến cố khó khăn cũng qua, anh em gắn bó keo sơn, giúp đỡ và quý mến nhau, học được nhiều bài học quý giá trong đời tu.

Thương nhớ người anh em!

Thời gian cứ thế trôi qua, tôi đi trước em một năm, nhưng cũng được sống chung với nhau thêm 1 năm ở Dự tập Mai Thôn. Nguyễn ngày càng sâu sắc, quảng đại và đầy nhiệt thành và vẫn giữ được sự đơn sơ thường thấy. Chào tạm biệt nhau để vào nhà Tập, tôi không quên nói với Nguyễn: “đừng bỏ cuộc, nhưng cứ tiếp tục nhé!” vẫn là câu trả lời ngắn gọn: “ok”

Khi kết thúc năm Tập, lớp tôi đón những anh em mới. Cha Giáo Tập dặn, ai đeo thẻ cho ai thì là “thiên thần” của người đó, phải nhớ cầu nguyện cho nhau. Và tôi trao cho Nguyễn tấm thẻ tên để bước vào Tập Viện, tôi cầu nguyện cho em mỗi ngày.

Những ngày tháng chờ đợi giờ đã kết thành hoa trái, ngày 2/7 vừa qua, em chính thức tuyên khấn lần đầu trong Dòng Chúa Cứu Thế, anh em ôm nhau thắm thiết, chúc mừng nhau vì ơn CHúa yêu thương mời gọi. Gia đình em hạnh phúc quá đỗi, tôi mừng cho em quá, giờ cả hai đã thành tu sĩ DCCT, chung lý tưởng, chung sứ mạng thừa sai! Em về quê thăm nhà nhắn với tôi chờ ngày vào lại Học Viện anh em mình ăn mừng, và em cũng muốn biết được niềm vui của “cái tết Học Viện” là như thế nào. Tôi háo hức giới thiệu với em về Học Viện, về những ngày tháng làm sinh viên tại đây và sẽ chung chia một đặc sủng khi đã chính thức khoác lên mình tấm áo dòng.

Thương nhớ người anh em!

Một tiếng “chờ” trở nên dài vô tận , khi mà tin báo sáng nay đã làm tôi thẫn thờ, tôi bàng hoàng và chưa thể chấp nhận điều đang diễn ra! Khi tuổi đời còn đang trẻ, khi tiếng gọi tương lai của vị thừa sai trẻ đang vang lên đầy khí thế, thì em đã dừng lại hành trình của mình sau 27 năm làm con Chúa và 20 ngày khấn dòng! Bao nhiêu hứa hẹn đành dang dở! Tôi thương Ba Mẹ và gia đình em, khi dư âm ngày vui chưa chấm dứt thì tin buồn đã ập xuống. Tôi buồn như mất đi một người em thực sự của tôi! Tôi đã tự hỏi: Lạy Chúa tại sao lại như thế? Chúng con phải đón nhận biến cố này như thế nào đây?

Em đột ngột ngã xuống trong ngày lễ CHÚA CỨU THẾ, và ra đi trong rạng sáng ngày lễ thánh Nữ Maria Madalena, vị thánh nữ đã yêu mến nhiều, đã gặp Đấng Phục Sinh và loan tin vui Phục Sinh cho các môn đệ. Em đã ngã vào lòng nhân từ của Đấng Cứu Thế, em được phúc yêu mến Người, khám phá dung mạo yêu thương của Người trong năm Tập, nay em được diện kiến Người thực sự. Đức Tin cho tôi hy vọng mạnh mẽ vào điều ấy. Và bởi thánh Tổ Anphongsô đã hứa trao triều thiên cho những tu sĩ nào bền đỗ đến cùng trong Dòng, thì em chính là một trong số những người lãnh nhận ân phúc ấy. Từ nay em thuộc trọn về Chúa và gia nhập vào đoàn ngũ trên trời của Dòng Chúa Cứu Thế Chí Thánh.

Đọc kinh chiều hôm nay, tôi như được an ủi với những lời dạy của Thánh Phaolô tông đồ, khi Ngài nói: “Chúng ta biết rằng : Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người, tức là cho những kẻ được Người kêu gọi theo như ý Người định. Vì những ai Người đã biết từ trước, thì Người đã tiền định cho họ nên đồng hình đồng dạng với Con của Người, để Con của Người làm trưởng tử giữa một đàn em đông đúc. Những ai Thiên Chúa đã tiền định, thì Người cũng kêu gọi ; những ai Người đã kêu gọi, thì Người cũng làm cho nên công chính ; những ai Người đã làm cho nên công chính, thì Người cũng cho hưởng phúc vinh quang.” (Rm 8,28-30)

Nguyễn ơi, em đã không bỏ cuộc, em đã trung tín theo sát Đức Kitô Cứu Thế mà đi, những giọt nước mắt trong Tập Viện của em đã chứng minh niềm khao khát thuộc về của em và ước muốn dấn thân phục vụ Tin Mừng. Cả đời em đã dâng cho Chúa trọn vẹn, em không muốn giữ lại cho mình bất cứ thứ gì, thì giờ đây em được thỏa lòng ước nguyện! Bên Chúa, em hãy an ủi Ba Mẹ, hãy cầu nguyện cho gia đình em, cho các anh em DCCT. Ước mơ của em còn dang dở, anh xin mang lấy, tâm tình em chưa viết trọn, anh xin viết tiếp dẫu vụng về! Xin hãy cầu nguyện cho anh. Anh đón nhận biến cố này trong niềm tin và hy vọng!

Những kỷ niệm sau những dòng nước mắt, ước gì trở nên lời tạ ơn và thêm cho ta niềm hy vọng sống động.

Thương nhớ em vô vàn!

Josnam

Học viện Thánh Anphongsô