CHO VINH DANH THIÊN CHÚA HƠN
“Thời gian như bóng câu qua thềm” quả là đúng
thật. Hôm nay đã là ngày thứ 10 anh chị em tu sĩ thiện nguyện phục vụ trong các
bệnh viện dã chiến. Mấy ngày nay nhìn rất nhiều anh chị em bệnh nhân đã hồi phục
mạnh khoẻ được ra về, các tu sĩ thấy vui rộn ràng trong lòng. Nhận ra
hôm nay cũng là lễ kính thánh I-nhã, tổ phụ của Dòng Tên nên con cố gắng lần giở
những bài viết về cuộc đời và gương sáng của ngài làm chất liệu suy gẫm trong
ngày.
Con có cơ duyên gắn bó với các Cha Dòng Tên
nhờ việc đệm đàn trong các thánh lễ Chúa Nhật tại nhà nguyện I-nhã, tu viện Đắc Lộ - Lý Chính Thắng,
quận 3, thời còn là sinh viên. Điều làm con chú ý và thắc mắc là khẩu hiệu của
Dòng, viết bằng tiếng Latin: “Ad
Majorem Dei Gloriam” (nghĩa là “Cho Vinh Danh Thiên Chúa Hơn”). Đây là khẩu hiệu của Dòng
Tên và cũng là tâm niệm suốt một đời phục vụ của thánh I-nhã. Quả thật, đối với
thánh nhân, không phải Danh Thiên Chúa chưa vinh quang đủ khiến con người phải hoạt động cật lực để làm vinh quang hơn
Danh ấy. Nhưng sống
“cho vinh danh Thiên Chúa hơn” đòi hỏi Ki-tô hữu luôn luôn lấy Chúa làm trung
tâm, và nhờ đó, phân định liên
tục và chọn lựa liên tục điều gì là điều Thiên Chúa muốn tôi thực hiện, điều gì
để vinh danh Thiên Chúa và đem lại ơn cứu độ cho tha nhân. Sống “cho vinh danh
Thiên Chúa hơn” còn là không mãn nguyện, không ngừng lại trong cái “hôm nay”
nhưng không ngừng hoán cải, sẵn sàng “đi ra khỏi chính mình,” thay đổi suy
nghĩ, cách thức hành động để dù ở hoàn cảnh nào, môi trường nào, đối diện với
cam go thử thách nào, Ki-tô hữu luôn luôn thích nghi và sinh nhiều hoa trái
“hơn.” Tắt một lời, “cho vinh danh Thiên Chúa hơn” theo thánh I-nhã chính là chọn
vì Chúa hơn vì bản thân mình, là ngày mỗi ngày sống đẹp hơn cho Chúa và cho tha
nhân. Điều đó phát xuất từ một khao khát, thôi thúc khôn nguôi của tình yêu
Giê-su nơi trái tim của thánh I-nhã, đó là làm sao cho ánh sáng tình yêu toả
rạng mỗi ngày một hơn trên trần gian này, trên từng khuôn mặt con người, trên
từng phận người, đặc biệt là những người đau khổ và bị bỏ rơi nhất.
Các tu sĩ thiện nguyện
đang phục vụ nơi các bệnh viện dã chiến luôn luôn đối mặt với những nguy hiểm
của dịch bệnh Covid. Họ có đủ lý do để từ chối việc phục vụ này, như vì quá
thiếu thốn điều kiện bảo đảm an toàn y tế, vì còn bận việc học hành tu tập, vì nếu
có chuyện gì bất trắc sẽ uổng phí biết bao công sức năm tháng nuôi dưỡng, đào
tạo của Nhà Dòng… Thế nhưng, họ đã chọn dấn thân “cho vinh danh Thiên Chúa hơn”
và cho tình yêu con người. Hạnh phúc của họ là hạnh phúc được hiến thân phục
vụ. Niềm vui của họ là niềm vui được thấy các bệnh nhân đông đảo nhanh chóng
phục hồi mạnh khoẻ ra về với gia đình. Thao thức của họ là làm sao có thể xoa
dịu những nỗi đau đớn và sợ hãi của các bệnh nhân. Ước mơ của họ là tất cả các
bệnh nhân đều bình an và được Thiên Chúa chữa lành.
Tạ ơn Chúa với quý Cha quý
Thầy Dòng Tên trong ngày lễ và cầu nguyện cho quý Cha quý Thầy luôn bền tâm
trung thành với chí ý của Đấng Sáng Lập. Tất cả chúng ta hướng lên Mẹ Maria, Mẹ
của niềm hy vọng, Mẹ của lòng thương xót, trong ngày thứ Bảy cuối tháng. Xin Mẹ
thương an ủi, nâng đỡ các bệnh nhân, nhất là những người đang rất hoang mang,
đau khổ trên giường bệnh và đang đói khổ vì cách ly xã hội. Xin Mẹ chuyển cầu
cùng Chúa cho thế giới, cho quê hương, cho thành phố chúng ta được ơn bình an
và dịch bệnh mau chóng bị đẩy lùi.
Bệnh viện dã chiến số 12, tp. Thủ Đức, ngày 31 tháng 7 năm 2021
Tu sĩ Giuse Lương Tùng, C.Ss.R.